Frorifel, Sion, Julius và Nadja (Trích Memoir 4, theo lời kể của Frorifel).
[...]
Tám năm trước (684).
Tôi vẫn còn là một kẻ vô tư với địa vị của mình, tôi không
muốn bị Mẫu phi bắt ép học hành để chứng tỏ bản thân, vì đằng nào tôi cũng phải
cưới kẻ nào đó rồi phó mặc đời cho hắn. Trước khi đánh mất tự do, cứ vui chơi
cái đã. Tôi có một vài người bạn thân. Trong số đó, có một tên là con trai của
ngài Đại Thánh hiệp sĩ - Sion, một kẻ chính trực đến mức ngốc nghếch, luôn miệng
nói về nghĩa vụ với chính nghĩa mà tôi chẳng quan tâm lắm, và một cặp chị em
trai song sinh đến từ Vương thất Guinasern – một Vương quốc phụ thuộc vào Sunigtaina.
Nadja và Julius đến đây trong chuyến thăm xã giao cùng Phụ vương
của họ cũng là họ hàng xa của Phụ hoàng tôi. Nadja, một người chị tốt bụng và lém
lỉnh. Cô ấy có mái tóc tím đậm và đôi mắt xanh lục trong ngần, cứ khiến người
ta nhìn mãi không thôi. Julius lúc đầu luôn che giấu sự hời hợt dưới nụ cười mị
hoặc, sau đó cũng đã để lộ khía cạnh dịu dàng, thông minh, nhưng vẫn thật khó để
biết được anh ấy muốn gì. Điều đặc biệt ở cặp song sinh này là họ được hai hộ
thần Guinasern ban cho phước lành, của Nadja do thần ban ngày Dyes ban, còn của
Julius là do nữ thần màn đêm Nox ban.
Họ đã đến và biểu diễn vũ điệu thánh của cặp song sinh trong
Thánh hội hằng năm. Chúng tôi có thể làm bạn là vì có sự đồng cảm cũng như khao
khát hiểu biết ngoài những cuốn sách học thuyết khô khan. Chúng tôi luôn chơi
đùa cùng nhau, chia sẻ những câu chuyện hay tin đồn và thậm chí đi thám hiểm rồi
để bị Phụ hoàng trách mắng. Tôi và Julius lúc nào cũng cùng phe khi cãi nhau với
Sion và Nadja, và chúng tôi luôn luôn thắng. Chúng tôi đều coi rằng đó là một
tình bạn đơn thuần không liên quan đến quốc gia gì cả. Có lần Julius thừa nhận
với tôi rằng:
“Anh ghét và sợ màn đêm, anh sợ nữ thần Nox, sợ năng lực bà ấy
ban cho. Chẳng nhớ là do anh không dùng nên mới bị ám hay bị ám nên mới không
muốn dùng. Giờ anh chỉ muốn được nắm tay em đi xuyên màn đêm đầy ám ảnh, khi
chúng ta đi cùng nhau, anh có cảm giác không có gì đáng sợ nữa.”
(Hử?! Từ những gì mình biết qua những câu chuyện lãng mạn mà
chị Tine kể, phải chăng đây là tỏ tình?)
Lúc bật ra suy nghĩ ấy, tôi rất bối rối. Julius thấy vậy chỉ
cười mà không hỏi nữa. Bản thân tôi cũng có hào cảm với Julius. Thôi cứ để lớn
hơn rồi hẵn tính. Phụ hoàng thương tôi nên chưa chọn hôn phu cho tôi, Người nói
tôi có thể chọn người mình yêu. Vì suy nghĩ vô tình ấy, tôi đánh trống lảng
sang chuyện khác.
“Nè, nè, Juli, anh đã nghĩ về tương lai sau này khi trở
thành Vua của Guinasern chưa?”
Những lời sau đó chính là lời hứa của chúng tôi. Tôi ước như
vậy vì thấy bản thân chưa đủ tự do và hạnh phúc. Vì là điều ước thôi nên sẽ
không sao nếu tôi mơ tưởng cho công bằng và vĩ đại. Tôi chỉ nghĩ đơn thuần đó
là ý kiến của trẻ con chưa biết sự đời, ai ngờ rằng Julius đã lặng lẽ ươm mầm
cho hạt giống đó. Anh ấy phấn đấu để trở thành phu quân của tôi, song vì lí do
nào đó, Phụ hoàng không bao giờ hài lòng với anh ấy.
Nhưng tất cả ước vọng đều tan thành mây khói. Hai năm sau
đó, Guinasern bỗng nhiên nổi dậy chống đối. Đó là một âm mưu bí mật, lẽ ra
không bị phát hiện, nhưng kẻ phát hiện nó cuối cùng lại là tôi, một con nhóc không
hay biết gì. Là vào buổi tiệc đêm cuối cùng của lễ hội. Khi tôi đang chán và đi
dạo xung quanh để tham quan những ngóc ngách mà mình chưa biết thì phát hiện ra
âm mưu đó qua cuộc trò chuyện của những tên lính trốn trong đám lều còn lại.
Tôi đã rất sợ hãi, một bàn tay từ phía sau kéo tôi vào một góc trốn. Đó là
Sion, anh ta vì lo lắng nên đi tìm tôi suốt. Sion nói tôi hãy trở về xe của anh
Gil để trở về, còn anh ấy sẽ đi báo cho cha mình. Tôi đã hoảng loạn và làm như
thế. Nhưng trên đường tôi đã gặp Nadja.
“Frorie đấy à, tới phòng của chị chơi một chút đi.”
Đầu óc rối bời, tôi chưa kịp phản ứng thì chị ấy đã kéo tay
tôi đi, tôi không biết nên nói gì. Trong lúc tôi đang lo lắng suy nghĩ, một lưỡi
dao sượt qua, được thì thầm nhắc nhở bên tai, tôi tránh nó và nhận được một vết
sướt trên mặt. Là Nadja, trên tay chị ấy cầm một con dao dính máu của tôi.
“Chậc! Tiếc thật! Lại là đám tinh linh nhiễu sự đó!”
“Nadja, sao chị lại...” Tôi sững sốt không thể tin được vào
mắt mình, vào Nadja đang đứng trước mặt tôi.
“Im đi! Vì ngươi đã biết bí mật của bọn ta, ta sẽ không để
ngươi phá hỏng giây phút này đâu!” Chị ta nói với khuôn mặt tức giận tột cùng.
Khi tôi còn đang run sợ, đứng dậy không được thì một bóng
người lao tới, đè Nadja xuống đất. Chính là Julius!
“Này, Juli, sao em lại cản chị? Em đang cố từ bỏ ‘Nhiệm vụ’
sao?” Nadja nhìn thẳng vào mắt Julius làm anh ấy sững lại.
“...! Em... Em không quan tâm! Em sẽ không để chị làm tổn
thương cô ấy! Chạy đi, Frorie!”
Nhưng chân tôi đã bị chuột rút, cả người như nặng thêm cả tấn.
Trong lúc đó, hai chị em họ giằng co không ngừng.
“Em buộc chị phải dùng ma thuật sao? Chị không muốn đâu.”
“… AAAAAAAA!” Julius sai những cánh tay từ hắc ma thuật để
trói Nadja, vừa trợn mắt, vừa thở dốc. Song, Nadja đã dùng một loại ma pháp chớp
sáng cắt đứt những cánh tay.
“Nếu em không muốn thì đừng cố dùng, em sẽ phát điên đấy.”
Nadja từ từ vùng dậy.
“Đủ rồi! Đừng nói nữa! Làm ơn đừng cử động nữa! Nếu không...”
Là tiếng nói đau buồn xen lẫn tiếng nấc trong lúc khóc của Julius.
Mãi chân tôi mới chịu cử động. Khi tôi vừa quay lưng chạy.
{Phập! Phập! Phập! ...} Con dao đã đâm vào tim Nadja rất nhiều
nhát.
Tôi đã khựng lại, hoảng sợ, bước lui rồi ngã xuống. Julius
bước đến chỗ tôi, cười trong lúc nước mắt không ngừng tuôn rơi, toàn thân dính
đầy máu, tay nắm chặt con dao đang rỉ máu.
“... Frorie... anh đã bảo vệ được em rồi... tốt quá...”
“KHÔNG... TRÁNH RAAAAAAAAAAAA!” Tôi chỉ biết nhắm mắt và
thét lên.
Hành động vô thức trong lúc sợ hãi ấy đã khiến Julius chết
trân và mọi chuyện kết thúc. Tôi nhận ra tiếng thét của tôi mới là thứ xé lòng
anh ấy.
Nhận xét
Đăng nhận xét