Hoa, ong và hồ điệp.
Một tháng trôi qua từ ngày công cuộc cải cách Plavento được thực hiện. Với sức ảnh hưởng lớn từ đất nước này, các bộ tộc, các quốc gia của Lãnh địa Gió, đặc biệt là các chư hầu của Plavento như Tulenkka cũng tiến hành cải cách tư tưởng, chấp nhận những sự thật vốn có của thế giới này, truyền bá và học hỏi sự tiến bộ của Tây phương và mở rộng giao thương ra bên ngoài.
Lusune và Dorba đã dần quen với cuộc sống của một thị vệ cấp
thấp. Hôm nay, họ không có phiên trực. Lusune tranh thủ ghé qua thần điện đang
tấp nập ồn ào. Chuyện là triều đình đã cho thiết kế và tu sửa lại nơi đây để
phù hợp với việc thờ phụng các vị thần của Margiland.
"Thần điện... mang một không khí mới, không còn hơi thở
của mẫu thân nữa rồi."
Đôi mắt nàng buồn bã nhìn xung quanh, cứ nhìn rồi thở dài.
Lusune vẫn luôn đến đây để tìm kiếm cảm giác về Kinhal. Nàng nhớ ngày tỷ muội
nàng tranh cãi, mẫu thân lại nghiêm giọng nhắc nhở. Tuy đó không phải là hạnh
phúc của một gia đình bình thường, nhưng đối với nàng đều là kỷ niệm quý giá. Lusune
đứng đó thêm một lúc lâu, như thể không nghe thấy tiếng hối thúc xung quanh.
"Tránh đường! Tránh đường! Muốn chết hay sao mà đứng ì
ra đó!"
Lusune chưa kịp tránh đã bị xô ra. Nếu nàng không có thân thủ
tốt thì đã ngã một cú khá đau. Nàng cũng là nữ nhi nhưng có mấy ai đối xử mềm mỏng
với nàng. Nàng cũng từng là Ngũ Tướng nhưng giờ cũng chẳng còn ai cúi chào, xu
nịnh nàng dù chỉ là xã giao. Thậm chí, những người từng bị nàng trách phạt vì
vô kỷ luật, nay cũng lên giọng bắt nạt nàng. Bởi vì trong mắt họ, nàng muốn giết
chủ nhân mà nàng kính trọng nhất, nàng là kẻ phản nghịch tội đáng muôn chết. Vật
đổi sao dời, cũng có thứ không hề thay đổi.
Lusune lại quay bước. Nàng muốn đi thăm mộ phần của cha mẹ.
Gia tộc Rema sụp đổ, cả phủ cũng hoang vắng, không một bóng người. Nay người có
địa vị đều bị lưu đày, chỉ có thân phận như nàng mới có thể xuất cung lui tới,
chăm sóc linh đường. Nàng dành cả ngày để dọn dẹp nơi cha mẹ đã yên giấc, nhìn
bia mộ của họ mà rưng rưng nước mắt.
"Cha, mẹ, tỷ tỷ từ ngày rời kinh không hề gửi cho con một
lá thư, cũng không trả lời con. Con nghe người ta đồn, cuộc sống của tỷ ấy rất tẻ
nhạt, lại còn hay gặp ác mộng. Ở địa ngục, nếu hai người có gặp mẫu thân thì
hãy khuyên can bà ấy buông tha cho tỷ tỷ. Phải rồi, Hoàng tử Tenjil vẫn được
chăm sóc tốt. Ngài ấy còn quá nhỏ, chưa thể nhớ mặt thân mẫu đã phải chia xa.
Con chỉ sợ sau này ngài ấy lớn lên, bị lỗi lầm của tỷ tỷ và gia tộc Rema ảnh hưởng
tương lai. Hai người có đang dõi theo ngài ấy hay không?"
Rồi Lusune ngước lên nhìn bầu trời, cảm nhận thấy cơn gió bất
chợt lướt qua, nàng vừa hay đó là các Baily Sylph. Nhắc đến Baily Sylph, trong
đầu nàng lại hiện lên hình ảnh Ali Zenbach.
(Thần Ali Zenbach, Baily Sylph, nếu mình khấn xin thì họ có
thực hiện hay không? Mình biết họ ở đó, họ cũng biết tất cả dù mình không nói. Đấng Tạo Hóa, các vị thần khởi nguyên, các vị đại thần, các vị long thần, các vị thiên thần,
họ có thật sự tốt lành hơn không?)
Lusune ngồi đó một lúc lâu, như thể nàng đang đợi câu trả lời.
Nàng biết đó là những câu hỏi tội lỗi. Nàng sẽ nhận được sự trừng phạt thay vào
đó mất thôi.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, khi đang say giấc bởi sự mệt nhọc, nàng sực nhớ
sắp đến phiên trực của mình nên tức tốc vào cung.
Khi Lusune vừa chạy đến chỗ mình phải canh gác đã thấy Dorba
lơ đãng công việc, ngồi ngắm nhìn say sưa những khóm hoa đang lay động bởi một
đôi bươm bướm vừa bay qua.
"Trời ạ! Ta thì sợ trễ nên chạy muốn hộc hơi, huynh thì
ở đây thảnh thơi ngắm hoa à? Tâm hồn huynh cũng lãng mạn quá nhỉ?"
Nghe giọng nàng, Dorba sực tỉnh. Hắn vui vẻ trả lời:
"Cô đến rồi, Lusune. Mà ta không ngắm hoa, ta đang ngắm
ong."
Lusune nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu:
"Ong á? Không phải hai con bướm hồi nãy ư? Có gì đáng để
nhìn chăm chú thế chứ? Nó lại đốt huynh sưng mặt bây giờ!"
Hắn bật cười, lại quay sang nhìn chú ong một cách trìu mến.
"Cô không để ý đấy thôi, hình ảnh những con ong thợ
chăm chỉ hút mật rất đang ngưỡng mộ đó. Hơn nữa, nếu ta không tấn công thì
chúng cũng không làm gì ta."
Lusune thở dài, rồi nàng vừa xoa xoa cái cổ cao của mình, vừa
phàn nàn bỏ đi:
"Chẳng hiểu kiểu gì! Huynh không mau về vị trí thì lại
bị phạt đấy!"
"Ừ, đi ngay đây." Dorba vẫn bình thản đi theo
Lusune. "Lusune biết không, ta rất thích loài ong đấy."
Nàng bực dọc nói:
"Tự nhiên nói cái gì liên quan vậy?"
"Những bông hoa toả ra sự hấp dẫn ngọt ngào với ong bướm.
Chú ong thợ đó hút mật về cho đồng loại, đồng thời cũng giúp hoa thụ phấn. Chúng
rất hung dữ khi có người đụng đến chúng và tổ của chúng. Cô có nghĩ ta giống
chúng không?"
"Ong thợ là ong cái mà! Huynh giống con muỗi lạng từ chỗ
này sang chỗ kia hút máu để thỏa mãn mình thì có! À quên, chỉ có muỗi cái mới
hút máu. Thế thì huynh là dơi hút máu!"
"Haha, buồn quá đi. Không ngờ Lusune nghĩ thế về ta...
Nhưng mà ta cũng thấy, cô rất giống con ong kia đấy."
"Hả? Huynh nói thế là ý gì? Trù ta chết sớm vì lao lực
à?" Nàng đánh mắt lườm Dorba khiến hắn phải đổ mồ hôi lạnh.
"K-Không, ta không có ý đó! Ta nói rồi mà, ta rất thích
ong."
Lông mày Lusune khẽ động rồi nàng khựng lại, có thứ gì trong
câu nói giản đơn của Dorba khiến nàng phải suy nghĩ.
(Hắn nói hắn thích ong, hắn nói hắn giống ong, hắn nói mình cũng giống ong... Thế là hắn tự luyến à? Rồi hắn…)
Nghĩ đến đó, Lusune giật mình nhìn sang Dorba, chỉ thấy hắn
cười tủm tỉm như mong chờ điều gì.
(Không thể nào!!!)
Nàng lắc đầu lia lịa, bước nhanh, theo thói quen phát ra tiếng
dậm chân rất mạnh.
(Vậy là sao? Nhận ra chưa? Hay là xấu hổ nên dỗi? Hoá ra,
Lusune cũng có sự khó hiểu của phụ nữ.)
Dorba bụm miệng, gắng nhịn cười, rồi lại đuổi theo nàng:
"Còn điều này nữa, ta không biết có nên nói không."
"Khỏi nói đi!" Lusune tránh mặt, không liếc Dorba
lấy một cái.
(Dễ thương quá!)
"Ta chỉ hi vọng lệnh tỷ có thể làm lại cuộc đời. Bỏ qua
sự cám dỗ với vật chất và hư danh mà hạnh phúc, thư thả cùng người mình yêu đi
khắp thế gian."
Như bị nói trúng tim đen, sự xấu hổ cất cánh bay mất, Lusune
chớp chớp đôi mắt xếch của mình.
"Tỷ tỷ không thể cùng người mình yêu hạnh phúc suốt phần
đời còn lại nữa."
Dorba nhận thấy sự buồn bã trong lời nói của Lusune, chỉ lẳng
lặng theo sau.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Plavento đại quốc, trấn Kakusto, hậu viện đền Jiinne. Đây là
một trong những ngôi đền cổ nhất Plavento, từng được tu bổ vào thời Tiên đế. Hậu
viện, nơi có muôn hoa cây cối, lại luôn mang khung cảnh trầm lặng. Nay đã có
bóng người đi lại, đã có ngọn đèn lay lắt trong đêm, vậy mà cái vẻ thê lương càng
bao trùm nơi đây.
"Chủ tử, có thư từ thị vệ Rema."
Ayul, một trong hai thị nữ theo hầu Anamisa khi nàng bị đưa
đi biệt giam, lạnh nhạt đến báo tin. Khi này đây, Anamisa đang ngồi cầu nguyện
dưới bức tượng Ali Zenbach với biểu cảm lãnh đạm.
Anamisa từ ngày đến đây vẫn sống đạm bạc qua ngày. Trên người
nàng là bộ áo vải đơn điệu, còn có chỗ sờn rách, dung nhan thì nhợt nhạt. Thực
đơn cũng chỉ có cơm canh rau đậu, vài ngày mới được một bữa thịt. Giường ngủ
thô cứng, gối chăn màn chiếu cũng không khấm khá hơn, vừa mỏng tan vừa chắp vá.
Sáng dậy sớm cầu nguyện rồi làm việc nhẹ nhàng quanh đó. Trưa nghỉ ngơi rồi chiều
cũng lặp lại việc buổi sáng. Những người trong đền, người thì nhìn nàng bằng
ánh mắt thương hại, người lại khinh rẻ, người thì bày trò phá rối mà chẳng thèm
giấu ý đồ. Họ đều là những người từng phải quỳ xuống hành lễ, không dám ngẩng mặt
lên nhìn nàng. Nàng cũng mặc kệ cho qua, chỉ có hai chuyện vẫn luôn ám ảnh
nàng.
Đêm nào, Anamisa cũng gặp ác mộng. Nàng thấy mẫu thân trong
bộ dạng trắng toát, tóc tai rũ rượi, khí sắc phờ phạc, từ từ với bàn tay gầy gò
đến bóp lấy cái cổ trắng ngần của nàng. Nàng mặt đối mặt với Kinhal, dùng đôi phượng
nhãn nhìn hốc mắt sâu hoắm của bà ta. Nàng cố cất tiếng, mong muốn suy nghĩ của
mình chạm đến được mẫu thân. Nàng muốn nói: "Nếu giết con gái có thể giúp
Người siêu thoát thì xin hãy ra tay nhanh lên! Đừng hành hạ con nữa!". Mỗi
lần nàng nghĩ đến đó, cơn ác mộng liền chấm dứt. Nàng vùng dậy với gương mặt ướt
đẫm mồ hôi, rồi sờ lên cổ mình, có một cảm giác rất chân thật khiến nàng run rẩy.
Chỉ khi Ayul đến và vỗ về bàn tay của nàng, nàng mới có thể ngủ tiếp.
Sáng nào, Anamisa cũng khấn xin Ali Zenbach hãy giúp mẫu
thân sớm được đầu thai chuyển kiếp vào một gia đình ấm êm. Nàng cũng tự hỏi,
ngày ấy khi hắn nói với nàng: "Thú tội
sẽ được khoan hồng.", có phần nào là vì thương cảm nàng hay không.
Nàng nhớ Ali Zenbach từng nhẫn tâm lừa gạt mẫu thân thế nào, nàng nhớ mẫu thân đã
chết thảm thế nào. Nàng cũng nhớ nhờ lời nói ấy mà nàng và nhiều người trong tộc
mới giữ được mạng. Một nửa là sự tôn kính từ lâu, một nửa là sự ngờ vực không
có lời giải. Nàng thật không biết nên bám víu vào điều gì, nên tin tưởng vào
ai, nên sống tiếp thế nào. Anamisa không hiểu, làm sao nàng có thể đáp lại kì vọng
của Korgis đây.
Cứ một tuần lại có thư hỏi thăm từ Lusune, nhưng nàng không
biết phải hồi âm thế nào. Dẫu nói nàng sống tốt hay kể ra sự khổ nhọc của mình,
cũng chỉ khiến Lusune lo lắng viết thư liên tục.
Cũng như mọi lần, nàng vẫn mở lá thư ra.
"Tỷ tỷ sống có tốt
không? Ăn có ngon, ngủ có đủ giấc không? Sinh hoạt có thiếu thốn gì không?
Không ai bắt nạt tỷ chứ? Muội lo cho tỷ lắm. Tỷ thì chẳng thèm gửi lấy một lá
thư! Lần này, tỷ nhớ trả lời muội đấy!
Hoàng tử Tenjil vẫn lớn
lên khoẻ mạnh. Muội sẽ cố gắng theo dõi và hỏi han tin tức. Tỷ yên tâm.
Mộ phần của cha mẹ và
linh đường ở phủ Rema cũng được muội chăm sóc rất chu đáo!
Gần đây, thần điện
đang được tân trang để đặt tượng thờ các vị thần của Margiland.
Plavento đang tiến lên, tương lai chắc chắn có thể trở thành cường quốc! Tỷ phải
ráng sống mà nhìn thấy cảnh đấy!
Muội quên mất, nếu
không viết gì về mình, tỷ sẽ rất sốt ruột. Hehe, muội thấy làm thị vệ cũng nhàn
rỗi, chỉ là tính muội thích tự làm khó mình. Sáng nay muội ngủ say đến nỗi suýt
thì trễ. May là có Dorba bao che cho muội. Không ngờ hắn cũng khá đáng tin.
Muội nhạt nhẽo quá phải
không? Đọc lại thấy mình khô khan quá.
Thôi nhé, tạm biệt tỷ!
Tỷ nhớ giữ gìn sức khỏe!"
Nội dung vẫn như vậy, cảm xúc chỉ có mạnh mẽ hơn. Đôi môi
ngày thường khô khốc của Anamisa dần cong lên tựa vầng trăng khuyết. Từ ngày mẫu
thân mất, thứ khiến nàng cười cũng chỉ có những lá thư vụng về của Lusune.
(Ngốc quá, viết như thể mọi chuyện vẫn ổn, sợ ta lo lắng nên
không cho ta biết suy nghĩ thật lòng. Ta biết muội chịu nhiều uất ức, nhưng người
làm tỷ tỷ này không thể san sẻ cùng muội. Muội như vậy, ta thật không biết nên
làm thế nào.)
Anamisa gấp thư lại, cất vào trong chiếc rương nàng dành để
những thứ Lusune gửi tới.
"Chủ tử, Người lại không hồi âm sao?"
Nàng không trả lời, chỉ chìm vào suy nghĩ. Điều làm nàng biết
ơn nhất trên đời này, có lẽ là người em gái này. Dẫu cho hai tỷ muội hay trái
ý, nhưng từ sớm đã đùm bọc lẫn nhau. Lusune thường đóng vai một người chị, xông
pha bảo vệ Anamisa khi nàng gặp phải những tên đàn ông si mê dung mạo của nàng
và còn bị phu nhân của chúng đánh ghen. Chứng kiến muội muội bị thương vì bảo vệ
mình, nàng luôn khao khát trở nên mạnh mẽ hơn để có thể bảo vệ người quan trọng.
Song rốt cuộc, nàng chẳng thể bảo vệ được ai, người nàng muốn bảo vệ thì không
cần nàng, nàng còn phản bội mẫu thân. Ngay cả đứa con duy nhất mà nàng nhớ
thương, cũng không thể lớn lên bên cạnh nàng.
Vừa nhìn chiếc rương, Anamisa vừa khóc. Hàng mi đen dài thấm
đẫm tâm trạng của nàng, gò má trắng mịn ướt đẫm dòng nước mắt của nàng. Rồi
nàng lại chú ý một con bướm với hình dáng xinh đẹp, màu sắc sặc sỡ, trông rất mới
lạ, đang đậu lên một bông hoa trong chiếc bình cắm ở gần cửa. Ayul thích thú,
liền lặng lặng với tay đến chụp, nhưng vẫn khiến nó giật mình bay mất. Con bươm
bướm đậu lên tay Anamisa rồi lại nhẹ nhàng bay ra vườn hoa. Xung quanh là những
con bướm khác đang muốn thu hút sự chú ý của nó bằng cách khoe đôi cánh của
mình.
"Chủ tử xem kìa, nó đã tìm được ý trung nhân rồi."
Ayul không còn vẻ lãnh đạm lúc sáng sớm, tràn trề năng lượng
mà nói. Nhìn thấy vẻ thê lương trên gương mặt Anamisa, nàng ta liền lúng túng.
"Xin chủ tử thứ lỗi cho nô tỳ!"
"Không sao, ngươi lui đi."
"Vậy, nô tỳ cáo lui."
Nàng ta lo lắng bước lùi rồi đi ra. Anamisa dùng khăn tay
lau đi nước mắt, rồi đôi môi nàng hé lên một nụ cười đượm buồn.
"Mình từng ngôi trên phượng vị, nhưng lại ao ước được
làm hồ điệp. Bây giờ không còn là phượng hoàng trong lồng son, cũng không thể
làm hồ điệp sánh đôi cùng ý trung nhân nữa… Vậy mà, chú bướm kia… là điềm lành?"
Nàng lại nghĩ, rồi lại tìm chiếc lược để chải chuốt mái tóc
đen bóng vốn mếm mượt như dải lụa của mình. Ưng ý rồi, Anamisa lấy giấy bút ra
và bắt đầu viết. Phải chăng là thư hồi âm Lusune?
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một vài ngày sau, Lusune tất tưởi chạy đến chỗ Dorba, người
đang lập lờ từ xa quan sát tổ ong.
"Dorba! Dorba! Tỷ tỷ chịu hồi âm rồi!"
"Suỵt!"
Dorba hốt hoảng, bịt miệng Lusune lại, rồi nói nhỏ với nàng:
"Sao thế? Là chuyện vui à?"
"Vui thì không hẳn vui. Nhưng tỷ tỷ đã viết ra hết khổ
đau tỷ ấy phải chịu, mong rằng có thể chia sẻ với tôi, còn nhắn tôi cũng nên
như thế. Tỷ ấy cũng nói mong chờ tin tức của Hoàng tử Tenjil từ tôi!"
Gương mặt Lusune sáng lên một nụ cười rạng rỡ. Dorba cũng
vui lây, nói:
"Hôm nay không có phiên, vậy chúng ta đi uống rượu ăn mừng
thôi!"
"Nhưng tôi còn phải về phủ--"
"Chúng ta cùng đi! Xong việc rồi nhậu một chầu no nê!
Không say không về!"
"Này, đợi đã!"
Dorba kéo tay áo Lusune, dắt nàng đi. Cô nàng lúc đầu vẫn
dùng dằng xấu hổ, nhưng rồi cũng hoan hỉ đi cùng hắn.
(Nàng ấy đúng là một cô gái đáng yêu!)
(Có lẽ người ngoài duy nhất mình có thể tin tưởng bây giờ
cũng chỉ có hắn.)
Không biết từ khi nào, bàn tay của Dorba đã tuột xuống và nắm
chặt lấy tay của Lusune.
Câu chuyện tình yêu của họ chỉ mới chớm nở mà thôi. Hãy cùng
hi vọng cho họ có thể cùng nhau đi đến cuối con đường.
Nhận xét
Đăng nhận xét